Hôm nay Bình tìm tôi và rủ đi uống rượu, tôi đã biết ngay là một việc không bình thường. Bởi vì, thứ nhất cậu ấy uống rất ít, thứ hai cho dù là uống thì cũng sẽ không đơn độc tìm tôi để đi uống. Giữa lúc đêm tối trời mùa thu như thế này, cậu bạn gọi điện nên tôi không thể không đến. Khi tôi đến nơi hẹn, mới thấy không phải đến quán mà chúng tôi vẫn thường tới mà là cậu ấy đã chuẩn bị sẵn đồ và dẫn tôi tới một bờ sông …
Tôi ngạc nhiên hỏi Bình: “Uống ở đây sao?”
Bình trả lời với vẻ buồn buồn: “Đúng vậy, cậu nhìn xem uống ở đây vừa quang đãng lại thoáng mát. Hơn nữa, dòng sông rộng như vậy mới chứa hết được nỗi bực bội trong lòng mình.”
“Cậu có bị bệnh không? Cậu tưởng giờ đang là mùa hè sao? Ngồi bên bờ sông vừa lạnh vừa gió vù vù thế này, mình đang muốn quay về để còn bảo toàn cái mạng của mình đây.” Tôi mặc một chiếc áo mỏng trên người, trả lời Bình.
“Cậu lạnh à? Khoác chiếc áo này của mình vào.”
“Được rồi! được rồi! uống chút rượu cho ấm dạ dày đi!”
Bình là người thích đi thẳng vào vấn đề, thế nên cậu nói luôn: “Hôm nay thực sự mình rất bực bội và tủi thân…“
Vừa nghe lời này của Bình, tôi đã biết là mình đoán đúng ngay từ đầu rồi. Bình hơn tôi 2 tuổi, cậu ấy chuyên chăm sóc và kinh doanh cây cảnh cùng với người cậu ruột. Bình thường, cũng không quá bận tức là nếu cần nghỉ ngơi thì có thể nghỉ ngơi được. Nhưng mà cậu ấy là một người làm việc nghiêm túc nên không bao giờ sử dụng tùy tiện cái quyền này.
Tôi biết, mẹ của Bình năm nay đã ngoài 60 tuổi rồi. Bà có ba người con. Bình là con trai út. Thời gian trước, mẹ của Bình được chẩn đoán là mắc bệnh tiểu đường phải nằm viện mấy ngày liền. Sau đó, bà được ra viện về nhà và định kỳ mỗi tháng phải đến viện kiểm tra một lần. Nhưng mà, ngày phải đi khám lại toàn rơi vào đúng những ngày phải làm việc. Ba anh em Bình đã thống nhất sẽ luân phiên nhau đưa mẹ đi viện.
Sau một lần tuần hoàn như vậy, hôm nay lại đến lượt người anh cả. Nhưng mà anh cả ngày mai lại có việc bận. Cho nên, tối nay trong lúc cả nhà quây quần ăn cơm tối, anh cả đã nói với Bình: “Anh ngày mai còn có việc, ngày mai em đưa mẹ đi khám lại một chút nhé?“
Bình nghĩ: “Dù sao công việc của mình cũng không quá bận, xin nghỉ phép cũng dễ dàng”. Nghĩ xong, cậu đang định cất lời đồng ý, ngay tại lúc lời còn chưa ra khỏi miệng thì anh cả lại bổ sung thêm một câu: “Dù sao thì em cũng suốt ngày không có việc gì!“
Chị dâu cả ngồi bên cạnh chồng cũng phụ họa thêm: “Đúng đấy, dù sao em cũng nhiều thời gian rảnh rỗi, em đưa mẹ đi thay một lần cũng không sao.“
Bình trầm ngâm: “Hóa ra trong mắt mọi người, mình là một người rảnh rỗi, không có việc làm sao?“