23 năm trước, tại Hội nghị Thượng đỉnh Trái Đất 1992 được tổ chức ở thành phố Rio de Janeiro, Brazil, một cô bé 12 tuổi đã đứng trước hàng trăm đại biểu cao cấp của các quốc gia để phát biểu về những vấn đề nhức nhối nhất của toàn cầu khi ấy.
“Tôi ở đây để lên tiếng thay cho tất cả những thế hệ mai sau; Tôi ở đây để lên tiếng thay cho những trẻ em đang chết đói trên khắp thế giới mà tiếng khóc cầu cứu không còn ai nghe thấy; Tôi ở đây để lên tiếng thay cho muôn vàn động vật đang chết dần chết mòn trên hành tinh này vì chúng chẳng còn nơi nào khác để đi…”
Và đó là một phần mở đầu trong bài diễn văn hùng hồn của Severn Cullis-Suzuki, cô bé đến từ thành phố cảng Vancouver, Canada.
“Tôi chỉ là một đứa trẻ và không có được tất cả các giải pháp, nhưng tôi mong các vị hãy nhận ra rằng: chính các vị cũng thế. Các vị không biết cách vá lại các lỗ hổng trên tầng Ozon; không biết cách mang cá hồi trở lại những dòng suối đã cạn khô; không biết cách làm sống lại các loài vật đã tuyệt chủng; và các vị cũng không thể biến những cánh rừng sa mạc giờ xanh tươi trở lại. Nếu không thể tìm cách phục hồi, vậy xin đừng tàn phá nữa!”